posted Jul 9, 2016, 4:55 PM by Van Duong
[
updated Jul 10, 2016, 7:51 PM by Mao Dang
]
Chúng tôi quen nhau khi cả hai cùng dạy môn Triết ở năm cuối Trung
học tại trường Petrus Ký Sàigòn cuối thập niên 1960. Ngoài giờ dạy, Hoàng ít
xuất hiện ở trường, anh bận bịu lo chuyện bài vở cho tờ tạp chí Văn của Nguyễn
Đình Vượng ở đường Phạm Ngũ Lão, anh dạy tư nhiều nơi. Tôi rảnh rang hơn vì
ngoài giờ dạy chẳng làm gì khác hơn là lo cho xong cái Cao Học mà cha Thanh Lãng
luôn hối thúc phải hoàn thành. Thỉnh thoảng lái xe vô trường, ghé phòng Giáo Sư
kiếm người đánh cờ tướng, tôi gặp Hoàng loáng thoáng giữa những giờ đổi lớp.
Chúng tôi chào nhau, thân thiện nhưng không thân thiết.
Rồi cả lứa chúng tôi cùng đi thụ huấn quân sự chín tuần ở Quang Trung dành cho
Giáo chức cấp 3, khóa 6/68 DBTĐ. Nơi đây tôi có dịp gặp Hoàng thường xuyên hơn,
cũng chỉ mầy tao chuyện quân trường mà chẳng nói gì đến văn chương chữ nghĩa.
Hoàng có nhiều bạn, anh có vẻ được đồng nghiệp nể trọng và thích kết thân dầu
anh ít nói. Tướng cao, ốm, đẹp trai, tóc dầy bồng bềnh, anh có dáng của
một nghệ sĩ với nét mặt lúc nào cũng như đăm chiêu lo lắng, có khi ngồi bên
nhau cả bọn chục đứa, tôi ít nghe Hoàng nói, vậy mà sao bạn bè vẫn thích. Có lẽ
từ thái độ tự tin của anh trong lời nói, trong cử chỉ vung tay hay cả trong
thái độ dứt khoát đứng dậy trước, bước ra khỏi sự ồn ào của nhóm.
Sau thời gian thụ huấn quân sự, chúng tôi gần gũi nhau hơn. Thỉnh thoảng có ghé
nhà Hoàng rút canh xì phé còm giữa những đồng nghiệp cùng lứa tuổi. Vài lần bạn
bè rủ rê vào quán La Pagode, để nghe những nhà văn thời thượng lúc đó bàn tán
chuyện văn chương Tây phương hay tình hình văn học Sàigòn. Tôi nghe mà không
thấm về văn chương đương thời vì còn mãi mê với chuyện văn chương Nam Bộ
1945-1954, nên chuyện bàn luận ở đây chỉ vào tai nầy lọt qua tai kia. Công việc
viết lách của Hoàng và các bạn văn buổi đó tôi đón nhận trong lơ đãng, hờ hững
hờ…
Chúng tôi ít liên lạc từ khi tôi đổi đi trường khác. Mãi cho đến tháng tư đen
quốc nạn đổ lên đầu dân Việt, bạn bè tứ tán lao đao. Trong thời xa cách đó,
thỉnh thoảng tôi theo Đặng Phùng Quân đến La Pagode, thấy Hoàng đã ngồi đó với
nhiều người, chỉ trao đổi bâng quơ “mầy lúc nầy khỏe không, thầy đồ Nho?” Tôi
được gọi là Đồ Nho để phân biệt với các bạn văn trong nhóm của Hoàng là Đồ Tây
như Huỳnh Phan Anh, Đặng Phùng Quân, Nguyễn Quốc Trụ, Hoàng Ngọc Biên, và có
thể thêm Nguyễn Đình Toàn. Những nhà văn đương làm mưa làm gió trên văn đàn
Sàigòn lúc đó với phong cách văn chương mới theo kiểu viết của nouveaux romans
hay anti roman. Họ viết với nhiều đoạn phân tích nội tâm thiệt tỉ mỉ, câu văn
phá cách, không cần theo văn phạm thường, nhân vật đi vào chiều sâu tâm hồn,
những sinh hoạt, hành vi của nhân vật chỉ là thứ yếu.
Tôi xa lạ với loại văn chương nầy, nói rõ hơn là tôi không thấu đáo nó nên
không mấy thích khi thưởng thức, nói gì đến sáng tác kiểu đó. Và tôi đứng ngoài
việc sáng tác văn nghệ, chỉ quan sát bạn bè mình vẫy vùng với bút mực. Hoàng ở
trong nhóm đó trong một chừng mực nhứt định. Anh được sự chú ý của người đọc
dầu viết ít, đước coi là một tác giả thong minh, có chiều sâu tư tưởng.
Thời cuộc đẩy chúng tôi đi xa hơn vào dòng xoáy đảo điên của đất nước, tôi vượt
biên qua Mỹ và Hoàng cũng lửng thửng sau đó vài năm, định cư ở miền Đông với
gia đình, tôi gởi thơ chia vui với bạn và mách nước người viết như Hoàng nên
đến vùng Sàigòn Nhỏ của CA, nơi đó anh sẽ có dịp phát triển tài năng bằng viết
lách hay làm việc lien quan xa gần đến báo chí. Và bạn tôi đã về làm việc suốt
thời gian dài cho công ty Người Việt, một thời gian mà sau nầy tôi nghĩ là uổng
phí đối với một nhà văn vì phải bận bịu những chuyện chuyên môn ngoài văn
chương. Thời gian nầy Hoàng chẳng in được bao nhiêu quyển. Tâm sự với tôi,
Hoàng cũng tỏ ra là tiếc mình bỏ lỡ đi những tháng ngày đáng lẽ nên viết vì còn
nhiều sức sáng tạo. Bây giờ thì hết rồi. Tao muốn buông thả hết mọi chuyện, kể
cả đời sống nầy.
Câu nói như tiếng thở dài, tôi nghe mà thương bạn quá. Tôi không hiểu tại sao
bạn mình lại thả dốc nhanh đến như vậy? Tôi hỏi gặng “Chán đời à?”
“Không, tao vẫn vậy, vẫn sống và làm việc của đời, nhưng không coi trọng cái
đời của mình, chẳng quí nó nữa”. Anh hờ hững nhấn mạnh. Nếu bây giờ ngã ra chết
liền, tao vẫn không có gì phàn nàn, không tiếc rằng đã bỏ cuộc đời quá sớm. Đời
sống có những cái kỳ hoặc của nó. Giải quyết cách nào cũng làm cho mình đau
lòng vì không bao giờ mình vừa ý.” Hình như Hoàng triết lý ngay cả trong đời
sống thường nhật. Và rất nhạy cảm. Tôi nhìn dáng đi của anh, lửng thửng, nhận
ra ngay được trong đám đông với cái áo thung và quần Jean xanh muôn thuở.
Nhìn mái tóc bạc trắng của bạn gần đây, bạc như những nhà hiền triết nhưng vẫn
còn bồng bềnh như một nghệ sĩ, dáng gầy gò hơn trong chiếc ghế rộng thinh, tôi
cảm giác Hoàng cô đơn ngay với chính mình!
Trong một truyện ngắn mới đây, truyện Vô Đề, in trong tập “Quê Hương Vụn Vỡ”
tôi đã lấy hình ảnh và những phát biểu của Hoàng, nhào nặn với hình ảnh một nhà
văn khác để tạo nên nhân vật Ngữ. Thế giới chung quanh cung cấp cho ta muôn
ngàn hình ảnh, nhà văn nào dùng nó nên cám ơn đời và cám ơn nhân vật cụ thể đã
cho ta chi tiết đó.
Trong số năm mươi truyện ngắn của tôi chỉ có một truyện viết cách nay hơn hai
mươi năm tôi có lời đề tặng ba người bạn mình là Đặng Phùng Quân, Viên Linh,
Nguyễn Xuân Hoàng. Những người bạn văn thân thiết cho tôi tấm gương đã đi hết
đời mình với văn chương. Với sự chân thành tha thiết, không lợi dụng văn
chương, coi nó là phương tiện áo cơm, buông thả.
Truyện của Hoàng khó đọc, ta không thể nuốt trơn tru một mạch như những tác
phẩm lem nhem, làm bội thực người đọc. Các nhân vật tiêu biểu trong ngòi viết
của anh cũng khó mà nhận dạng được ở ngoài đời. Đó là những con người lửng
thửng như tác giả của nó, đứng trong đời nhưng bất cần đời, giải quyết những
vấn đề coi như thiệt là quan trọng nhưng với cử chỉ hững hờ, như bất cần…
Tác phẩm văn chương lúc nào cũng nằm một trong hai đối cực: loại khó nuốt và
loại dễ tiêu. Loại dễ tiêu thường xuyên được đương thời nhắc đến, luôn luôn là
đa số, kể về độc giả lẫn số lượng in ấn.
Nhưng loại khó nuốt bao lâu nay được giới nghiên cứu coi chính nó là tác nhân
của sự tiến bộ văn hóa của dân tộc.
Bạn tôi là cây viết loại đó. Viết với thái độ nghiêm chỉnh thận trọng, nhưng
với tâm trạng lửng thửng, như anh đã lửng thửng trong cõi đời…
Nguyễn Văn Sâm
(Victorville, CA May 09-2012) |
|